daniel t. david & goliath şarkı sözleri
"Everybody want something more"
"Always looking for a fix when there's nothing wrong"
Áng mây hồng nhẹ trôi
Hoàng hôn đang hạ rồi
Mang theo muộn phiền
Tan vào cùng màn đêm
Nếu em còn đợi tôi
Thì tôi đang về vội
Bên cạnh bàn tre
Cà phê, như bao ngày
Ai cũng muốn chọn được việc nhẹ nhàng
Chỉ có anh là giỏi nghĩ nhiều thích tự làm khó bản thân
Đối diện cảm xúc, anh như David đấu với Goliath
Cách anh chống chọi với nó lướt lướt như từng làn gió cản chân
Cả năm chẳng ra được nhạc hay
Anh ngồi căn chỉnh tỉ mì rồi kỳ vọng cao như hạc bay
Để rồi nhận ra, cố đến mấy thì nó cũng vẫn vậy
Anh rời phòng thu nhận câu hỏi:
"Dạo này còn làm nhạc không đấy?"
Ai chẳng muốn bản thân được tốt hơn?
Muốn tìm chỗ sửa, thay vì bằng lòng được mà chốt đơn
Chạy theo "mốt" hơn, lan rộng cho cộng đồng như cơn sốt
Chẳng thể nuốt cơm, khi ai đó nói mình là "không tốt"
Và đó là điều những nhà quảng cáo biết
Họ lợi dụng nỗi lo chung rút ví ta chẳng có tiếc
Rời khỏi phố thị, anh muốn cùng em trốn chạy khỏi nơi đây
Trở về căn bản, ta ngồi tự do thư thái ngắm trời mây
Áng mây hồng nhẹ trôi
Hoàng hôn đang hạ rồi
Mang theo muộn phiền
Tan vào cùng màn đêm
Nếu em còn đợi tôi
Thì tôi đang về vội
Bên cạnh bàn tre
Cà phê, như bao ngày
Anh biết tính anh vô cùng tham lam
Đam mê giàu có, vẫn không bỏ được thói thích lang thang
Ban ngày cày code, đến tối vẫn tập tành sáng tác nhạc
Cần ổn định, nhưng lại mơ mộng đời được sang trang khác
"Anh là ai mà dạy đời người khác chứ?"
Anh thích khi nêu quan điểm của mình nhưng ghét việc bị cắt chữ
Thậm chí, ngay cả bản thân anh cũng tự cắt chữ
Miệng không nói được hết những điều mà bộ não muốn cắt cử
Và khi anh càng lớn lên, càng trân trọng sự yên lặng
Nó là thứ nghệ thuật giao tiếp mà chẳng cần dùng đến lời nói
Và có những hôm anh thoải mái cười nói như là mất não
Đấy là sự tin tưởng khi những "dở hơi" anh không cất vào
Vậy mà em nghĩ anh không tiếc những gì đã mất sao?
Trong anh là quái vật, bản tính cạnh tranh là rất cao
Con quái vật đó, kéo theo cả lòng tự trọng
Đôi khi anh giữ yên lặng để cho nó vỏ bọc khó động vào
Áng mây hồng nhẹ trôi
Hoàng hôn đang hạ rồi
Mang theo muộn phiền
Tan vào cùng màn đêm
Nếu em còn đợi tôi
Thì tôi đang về vội
Bên cạnh bàn tre
Cà phê, như bao ngày
Rảo bước lả lướt lướt như là Dr. Strange
Ngông nghênh, chông chênh, sao phải khóc cơ, em?
Biến ra thành vô số bài học, từ bao gian khó
Biến được ra thành cả cơ đồ, từ những thứ tình yêu anh có
Phù thủy tối thượng chính là anh đây
Bay bổng lơ lửng, như hạt chanh dây
Tâm niệm lương thiện, không gian ác
Hẹn gặp em, chiều không gian khác
DanielT đang ngồi chill nè, ayy

