gean mellow şarkı sözleri
Chờ ngày đó khi đã thôi nhớ về em
Story nọ giờ không còn cớ để xem
Anh cố chôn mọi hồi ức gặm nhấm lấy từng tế bào
Đành dạo quanh phố, cảm nhận cảnh vật đã đổi thay thế nào
Thơ thẩn nhìn vào không trung trong chiều hoàng hôn nắng vàng
Ta đờ đẫn và mông lung như giữa cồn hoang vắng nàng
Don't ever let your sadness curdle man that's a killer
I keep swimming in a circle like Mac Miller
Bàn luận vồn vã ở bên đám bạn cả tối
Cũng không còn vờ tỏ ra buồn bã trên mạng xã hội
"Buồn sẽ chóng vơi, giống như bao lắng lo thường ngày"
"Ai chẳng có người mới, sao mày phải đắn đo nhường này?"
Toàn lời ngọt nhưng cà phê hôm nay lại đắng ghê
Đồng hồ điểm mười một, lặng bước về trên con ngõ vắng hoe
Vẫn cung đường từng đầy ắp tiếng cười nói râm ran
Chỉ mỗi mình chưa kịp xóa kí ức cùng người khỏi tâm can
Nói không nhớ nhưng vẫn đến nơi mình từng qua
Nói không chờ nhưng vẫn đếm số ngày mình xa
Yêu là cho đi không nhận lại sẽ chết một phần
Nhưng mà đừng lo chi, ai chưa từng ngốc nghếch một lần?
Rời thành phố, nơi muộn phiền nhanh chóng đổ về
Để gần kề biển cả và được từng con sóng vỗ về
Tạm biệt ngày chuyển mùa, trời cứ thế chóng nắng chóng mưa
Vào những phút trống vắng, thôi giam mình sau song cửa
Em sẽ thôi chạy, chạy trốn khỏi thực tại được phơi bày ngay trước mắt
Thôi tự nhủ rằng nỗi nhớ sẽ vơi đi ngay tức khắc
Lòng nhiều khúc mắc cuộn lại như sóng biển đêm gầm gừ
Giữa dòng đời lắm nút thắt có những cơn giông khiến em chần chừ
Đứng chơi vơi trước mặt biển là lâu đài cát ta từng xây nên
Hạnh phúc không thay màu mới, nhưng về lâu dài chẳng ngừng thay tên
Khi quen cô đơn, thì chẳng sợ tim trống một nửa
Thay vì cố tô sơn, em có nỗi niềm cần chóng gột rửa
Chương truyện dài, giờ cũng đã đến dòng viết cuối
Nhưng hiện tại em biết lòng chẳng còn tiếc nuối
Tưởng rằng bản thân đã lớn khi ta học được cách để thương
Nhưng hóa ra trưởng thành là khi ta học được cách để buông
Có đôi lúc, anh bỗng nhìn về quá khứ
Thôi thúc lòng vẽ ra những viễn cảnh với từ giá như
Em ngồi ở ngay ghế sau trong câu chuyện mình phóng tác
Chúng ta không phải tìm cách thay thế nhau bằng hình bóng khác
Tại sao người lại
vội gây thương nhớ trong một thoáng rồi xa
Ngày bên em tựa lương thưởng, anh cần thêm tháng mười ba
Nếm thứ dư vị cũ kỹ làm mình cứ ngỡ lòng đang
Còn mang tình cảm mộc mạc, nồng nàn như thuở hồng hoang
Anh đã từng đau đớn, cáu kỉnh rồi bi lụy
Con người chỉ thật sự mau lớn, khi chấn chỉnh lối suy nghĩ
Việc chọn nắm hay buông, hóa ra chẳng phải lỗi định mệnh
Một chuyến xe, hai điểm dừng, ta khác biệt ở nơi định đến
Đắng cay ngọt bùi có cả, nhưng mọi cảm xúc khó tả
Của những giây phút đó đã hòa vào cùng chút gió phả
Vô tình mà bị thất lạc để ta phải mất công tim
Phần kỉ niệm đẹp đẽ nhất, anh xin mãi cất trong tim

