lam thảo, phương ngân tưởng chừng şarkı sözleri
Chiều loanh quanh đây đó, vẫn thói quen một mình
Cà phê nơi cuối phố, cứ xa xăm lặng nhìn
Chợt thấy dáng ai bên đường, sao thân quen
Đang nắm tay nói cười, cùng người mới đến
Thời gian ngỡ như rất vội, để rơi lại đây niềm đau của em chẳng kịp lấy đi
Vì ánh mắt chưa quên được, từng rất nồng ấm từng yêu chiều lắm từng thuộc về em
Ánh mắt ấy kéo em ngược về quá khứ
Ký ức em vẫn cố giữ
Nhiều năm trôi qua mà ngỡ mới như hôm qua
Cố gắng giấu đi sự yếu đuối
Bắt trái tim ngừng tiếc nuối
Phải vui khi cô ấy tốt với anh thật mà
(Nhưng không phải là em)
Hạnh phúc trong mắt cô ấy làm sao mà em chẳng thấu
Giá như mà điều đó đừng khiến lòng em thấy đau
Vốn đã từng có nhưng mà em đã lỡ đánh mất
Dẫu khó nguôi ngoai nhưng thật lòng mừng cho anh
Đêm, mưa nặng hạt hơn
Tim em, lại quặn từng cơn
Tay đã buông nhưng suy nghĩ vẫn cứ níu kéo, tâm trạng tệ hơn
Là ai đã chọn sự cô đơn
Chấp nhận sự thật đi em nên cảm ơn cô ấy vì đã nhìn thấy vết thương trong anh khi em thì không…
Thời gian ngỡ như rất vội, để rơi lại đây niềm đau của em chẳng kịp lấy đi
(Sao không lấy đi)
Vì ánh mắt chưa quên được, từng rất nồng ấm từng yêu chiều lắm từng thuộc về em
Ánh mắt ấy kéo em ngược về quá khứ
Ký ức em vẫn cố giữ
Nhiều năm trôi qua mà ngỡ mới như hôm qua
Cố gắng giấu đi sự yếu đuối
Bắt trái tim ngừng tiếc nuối
Phải vui khi cô ấy tốt với anh thật mà
(Nhưng không phải là em)
Hạnh phúc trong mắt cô ấy làm sao mà em chẳng thấu
Giá như mà điều đó đừng khiến lòng em thấy đau
Vốn đã từng có nhưng mà em đã lỡ đánh mất
Dẫu khó nguôi ngoai nhưng thật lòng mừng cho anh
Trời có nắng nhưng mưa lại rơi
Đêm thức trắng nỗi nhớ anh chưa hề vơi
Kỷ niệm giờ chỉ là ký ức xa vời
Mọi trông mong đều vượt xa tầm với
Ánh mắt ấy biết bao dịu dàng ấm áp
Có lẽ anh hạnh phúc lắm
Tình yêu nơi anh vốn dĩ vẫn luôn thật thà
Em cố giấu đi giọt nước mắt
Vì cô ấy có vẻ cũng tốt mà
Tưởng chừng em đã quên nhưng thật sự không thể buông
Hạnh phúc trong mắt cô ấy làm sao mà em chẳng thấu
Giá như mà điều đó đừng khiến lòng em thấy đau
Vốn đã từng có nhưng mà em đã lỡ đánh mất
(Điều quý giá nhất, hối tiếc thì cũng đã đánh mất)
Em sẽ cố quên và thật lòng mừng cho anh