quách phú thành tân cổ mẹ ơi şarkı sözleri
Mẹ ơi, Con đã về đây, con đã về với mẹ
Mà bóng mẹ đâu rồi, để con trẻ bơ vơ
Mẹ đã về đâu giữa chốn bụi mờ
Trời ơi, Mẹ của tôi đã về nơi bến bờ xa thẳm
Mẹ
Nhớ năm xưa, những đêm mưa,trời giông sấm gào
Lòng mẹ đau, bồng con thơ thức suốt canh thâu
Gió mưa nhiều, mái tranh nghèo, tơi bời xơ xác
Giấu nỗi đau buồn thắt, thấm sâu vào mắt
Xót xa lời ru con
Mẹ kính yêu ơi, là tất cả tình thương mẹ dành cho con đó, lời hát ru xưa còn âm vang trong gió, mà bóng mẹ thân yêu muôn thuở biết đâu tìm
Trời ơi, Tôi đã mất đi người mẹ dịu hiền.
Mẹ đã đi xa vào bình yên giấc ngủ, trong một buổi chiều tàn vần vũ mây đen
Bỏ lại con đò bến nước thân quen, bỏ lại đồng sen đang nở rộ trước hiên nhà
Mồ côi một mình đời không mẹ không cha, nước mắt chợt vỡ òa giữa bao la sông nước
Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng con rày mồ côi
Mồ côi tội lắm ai ơi
Đói cơm khát nước biết người nào lo
Đời mẹ nổi trôi trên chuyến đò sông nước, nuôi nấng con thơ cho nên vóc nên hình
Mẹ kính yêu ơi, con ghi khắc một thâm tình
Mẹ là vầng dương giữa muôn nghìn tinh tú, là khúc nhạc tuyệt vời ru con ngủ đêm đêm
Mẹ dắt con qua từng bước nhỏ chông chênh, bao vất vả truân chuyên đã nặng oằn đôi vai mẹ
Nắng táp mưa sa một đời vì con trẻ, xơ xác tấm thân gầy trong lặng lẽ đìu hiu
Đường quê thăm thẳm chiều mưa
Về đây con nhớ năm xưa
Nhớ mãi tiếng võng đong đưa
Từng câu hát ru của mẹ
Đời con mai sẽ về đâu
Buồn thương chất ngất niềm đau
Cay đắng chìm sâu
Chua xót nghẹn ngào
Ôi Ngấn lệ sầu vương trong khúc hát ly hương để trọn đời con mất mẹ, mẹ kính yêu ơi có hiểu lòng con trẻ, cất tiếng gọi mẹ ơi mà đau xé cả tâm hồn
Mẹ đã ngủ yên trong giấc niên trường
Ngày trở lại cố hương con tủi buồn thương nhớ mẹ, chưa đền đáp nghĩa sanh thành con chưa trọn chữ hiếu thân.
Bóng mẹ nơi nào mờ khuất giữa xa xăm, con lạc bước chậm chân xin một lần mẹ tha thứ.
Nơi xứ lạ trời xa miệt mài thân viễn xứ, giờ trở lại quê xưa thì bóng mẹ đâu rồi.
Một mình tủi phận mồ côi
Đường trần lê bước khóc đời tha phương
Tìm đâu bóng mẹ thân thương
Trời quê mưa đổ giọt buồn mẹ ơi
Mẹ ơi. Con biết phải về đâu khi đời con vắng mẹ, sao mẹ nỡ đành để con trẻ mồ côi
Kìa, Loang loáng bên trời có một ánh sao rơi, tan tác chơi vơi con ngậm ngùi thương nhớ mẹ
Bông hồng trắng cài lên trong nghẹn ngào ngấn lệ... Thôi kể từ đây con vắng mẹ bên đời
Mẹ đã vì con bên nửa trời hiu quạnh, đơn độc thân cò trong giá lạnh chiều Đông
Cõng nắng qua sông trong âm thầm lặng lẽ, hy sinh cả một đời cho con trẻ được thành nhân